MẮT NHỚ

Sầu trong đêm, lệ nhòa lên nỗi nhớ
Ngồi đơn côi trách hờn vào vần thơ
Đêm đông lạnh lỡ để ai lẻ bóng
Ánh mắt ai, tình thắm chẳng vu vơ.

Đêm đông tàn, bình mình đã gõ cửa
Sương dỡn đùa cùng lá trong nắng mai
Chim gọi bầy da diết ở bên tai
Ánh mắt ai, ùa về chạm nỗi nhớ.

Khi hoàng hôn, hình bóng chẳng úa nhòa
Mây lỡ khuất, ánh trăng mờ mơ mộng
Khẽ lá rơi, nỗi nhớ bỗng vỡ òa...

Và tự nhủ, tình yêu là thế
Ảnh mắt ai, làm tôi nhớ không phai!