SAO MƯA LẠI TẠNH MAU

Cơn mưa hạ đột ngột nơi anh ở
Mây xanh trong ẩn mình khi sấm vang.
Anh sợ sấm, tưởng em sợ ướt áo
Nào biết em dưới mưa lạnh chờ anh.

Mưa, mưa, mưa... lá non đã mỏi mệt
Anh lo sợ mình em với cơn mưa.
Cơn mưa hạ xối xả làm em khóc
Ướt lạnh lùng em của trách vu vơ.

Cầu vồng sáng, chẳng còn em đứng đó
Hoang mang sợ, anh chẳng hiểu vì đâu.
Em không biết có cơn mưa anh hiểu
Tình em trao sâu đậm, dù trời mưa.

Em dỗi hờn, sao tim anh mát lạnh?
Vì trời mưa, anh biết em yêu anh.
Em sướt mướt, ôm em, lòng xao xuyến
Khẽ nhủ rằng, "Sao mưa lại tạnh mau"