MƯA ĐÊM


Nơi góc tối ai ngồi nghe róc rách
Nhớ tới ai, ướt lạnh lòng mưa rơi.
Khung trời xưa này lại hồng thắm lại
Miên man mưa, nỗi nhớ cứ ùa về.

Tiếng ai gọi rộn ràng làm xao xuyến
Ghế đá Người ơi, anh đợi lâu rồi.
Anh hoài trộm nhìn nụ cười nắng sớm.
Làm cho em ngọng nghịu lời chia tay.

Có cậu nhóc thơ thẩn ngoài cửa sổ
Cười một mình theo cánh chim lả lơi.
Ngồi chẳng học, ngẩn ngơ nơi phía ấy
Mái tóc em giỡn đùa với gió đông.

Và nơi đây, giờ đây mưa lạnh quá
Chẳng ấm như mưa lần đầu bên em.
Tay siết tay, hổi hả qua cánh cổng
Để mắt ai sướt mướt sao lại mưa.

Và mưa này làm đêm thêm dài quá
Nhớ em và anh hiểu cớ vì sao
Mưa đêm này và chiều mưa hôm ấy
Lạnh lùng rơi, sầu đẫm trên môi người!