MẸ GIÀ


Mây trời xanh lang thang muôn lối
Gió muôn đời vẫn thổi vẫn bay
Mẹ yêu con đất trời có thấu
Chẳng muốn xa Mẹ dù chỉ phút giây


Mẹ đã già lưng chẳng còn thẳng
Bao nhiêu đêm thức trắng, khóc thầm
Rầu lòng vì gia đình, con cái
Biết bao lần, lòng Mẹ tái tê


Ngày qua ngày, Mẹ tần tảo sớm khuya
Nhớ những ngày ẵm con trong câu hát
Dạy con học, ấp ui niềm mong ước
Mai sau này con được rước về làng


Gà chưa gáy, Mẹ tay cày tay cuốc
Nở nụ cười, Mẹ chẳng quản nắng mưa
Chỉ mong sao tôi lo bụng, học hành
"Mẹ làm được, cứ yên tâm con nhé"


Thời thơ ấu, bên Mẹ bao kỷ niệm
Bao lo âu, tóc Mẹ bạc thêm nhiều
Cái tần tảo trên khuôn mặt rám nắng
Lòng quặn đau, nước mắt chẳng dám rơi.
Giờ ngồi đây, thương Mẹ già, lệ rớt
Trăng đã lên mà Mẹ vẫn chưa về...


Bao nhiêu điều Mẹ ân cần dạy dỗ
Cho tôi vui, thêm yêu cuộc sống này


Tôi ngồi nhớ bàn thô ráp ấy
Ấp ôm tôi cho nhưng giấc mơ hồng
Bàn tay ấy dìu tôi sau vất ngã
Thêm gầy guộc héo già trong xót xa
Bàn tay ấy đôi lần run trước gió
Bởi trách nhiệm chưa trọn vì chúng con.


Ai có thấu trong đêm đôi mắt Mẹ
Như trăng khuya, chẳng mờ suốt đêm đông
Con biết rằng, ưu phiền trong mắt Mẹ
Vẫn không nguôi vì đàn con dại khờ


Tôi nuối tiếc thủa thời còn niên thiếu
Làm nếp nhăn sớm trên mặt Mẹ yêu!